Vậy là một năm học nữa lại trôi qua. Có lẽ đối với mọi người, với các bé ở độ tuổi nhỏ hơn, thì việc kết thúc một năm học chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng, với các cô giáo và các bé 5 tuổi, có lẽ đây là khoảng thời gian với nhiều cảm xúc khó quên nhất. Các cô bé, cậu bé khối lớp mẫu giáo lớn 5 tuổi phải chia tay mái trường mầm non thân yêu – nơi đã chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục các con trong suốt những năm tháng ấu thơ vừa qua để bước vào một mội trường mới – Trường Tiểu học. Đây là bước ngoặt mới đánh dấu một chặng đường học tập đầy thử thách trong cuộc đời của các con.

Những ngày cuối cùng dưới mái trường thân yêu

Trường mầm non Đại học Vinh- ngôi trường đầu tiên của các con

Trên mỗi chặng đường đã đi qua là những dấu ấn không thể nào quên trong tâm trí của mỗi chúng ta. Mới ngày nào thôi, những cô bé, cậu bé còn bỡ ngỡ, lạ lẫm khi bước vào ngôi trường mầm non, một môi trường hoàn toàn mới, khác xa nhiều với ngôi nhà mà các con đã quen thuộc. Những ngày đến trường đầu tiên, các con còn bịn rịn không chịu rời xa vòng tay của bố mẹ, các bạn khóc to đến lạc cả giọng. Có những bạn không chịu ăn, không chịu ngủ, có bạn thì luôn giữ khư khư một đồ vật mang từ nhà đến cả ngày mà không chịu rời xa, thậm chí có những bạn vào lớp rồi cũng không chịu cởi dép, thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt ra cửa trông chờ một bóng dáng người quen đi đến ….

 

 Nhớ mãi những ngày đầu tiên

Nhớ như in ngày đầu các con chập chững đến lớp ấy, tay nắm chặt tay cô, cô đi đâu là chạy theo ôm lấy cô không chịu rời, các con luôn gọi cô là mẹ. Kể cả trong giấc ngủ chập chờn, các con cũng ôm chặt cô, gối đầu vào tay cô như là với mẹ của mình vậy…và rồi từ những người chưa từng quen biết nhau, các cô và các con dần trở nên thân thiết.   

 

Và rồi chúng ta đã trở nên thân thiết...

          “Chưa từng làm mẹ nhưng em có một đàn con

          Tuy chưa sinh con bao người gọi em là mẹ

          Sao mà yêu thế em nâng những búp tay thon

          Vì yêu các con, em là cô giáo mầm non”.

Mặc dù để chúng ta trở nên thân quen là cả một quảng thời gian đầy khó khăn, vất vả mà cô và các con đã trải qua, thậm chí có những lúc cô như mệt nhoài, tưởng chừng như không thể tiếp tục công việc … nhưng chính nụ cười của các con khi mỗi chiều mẹ đón, chính những tiếng bập bẹ gọi cô là mẹ, chính tình yêu thương mà các cô dành cho các con đã giúp cô có được động lực để cùng các con vượt qua những ngày đầu tiên đi học đầy thử thách đó.

Bốn năm chúng ta bên nhau rồi phải không các con, một khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ để cô và các con cùng nhau vẽ nên những bức tranh kỷ niệm thật đẹp. Trong bức tranh ấy có con, có các bạn, có bố mẹ và có các cô nữa. 2 tuổi, 3 tuổi, 4 tuổi. Bao nhiêu năm ấy là bấy nhiêu kỷ niệm. chúng ta đã thật là vui khi ở bên nhau đúng không các con?

Chúng ta đã cùng nhau có thật nhiều kỷ niệm

Bây giờ, các con đã khôn lớn hơn rất nhiều, ra dáng là những anh chị trong nhà trường, các con không còn bẽn lẽn mỗi lần lên sân khấu nữa mà đã tự tin, mạnh dạn hơn rất nhiều. Các kĩ thuật nhảy múa, hát ca của các con đã khá thuần thục… Nhìn các con lớn khôn, khỏe mạnh khiến cô càng có động lực để tiếp tục ươm những mầm xanh yêu thương, tiếp tục nâng cánh những ước mơ để các con vững tin bay xa về phía chân trời mới.

 

 

 Chắp cánh hôm nay, mai này các con sẽ tung bay phương trời, cô sẽ mãi tự hào vì đã là một phần nhỏ trong hành trang đó của các con. Những chàng trai, cô gái thân yêu của cô. Tự hào lắm Trường MN thực hành Đại học vinh, tự hào vì tất cả các con đã đến bên cô, tự hào vì quý phụ huynh đã tin tưởng gửi gắm các con mình cho chúng tôi suốt thời gian qua, tự hào vì hôm nay các con đã thực sự lớn khôn, đã có đủ hành trang để vững tin vào lớp 1.

Mùa hè năm nay, lễ tổng kết 5 tuổi lần này sẽ không giống với những lần tổng kết trước vì chúng ta sắp phải xa nhau. Trong cuộc đời của mỗi con người, chắc hẳn ai cũng từng trải qua những cảm xúc này. Dù có chứng kiến bao cuộc chia tay thì những năm tháng ấu thơ vẫn để lại trong lòng người nhiều cảm xúc khó quên nhất. Những năm tháng ấy là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, tự nhiên nhất, trong trẻo nhất...

Cô đã từng dạy các con những điều tốt đẹp nhất về trường tiểu học, cô đã gieo vào trong mỗi các con những hình ảnh đẹp nhất về trường tiểu học để các con có được sự thích thú và tự tin khi bước vào lớp 1… Nhưng các con biết không, cứ mỗi lần thấy các con hồ hởi khi nói về trường tiểu học thì trong lòng các cô lại mang một thoáng buồn khó diễn tả. Dù biết rằng sẽ có ngày hôm nay… thế nhưng khoảng thời gian này trong lòng các cô thật nhiều cảm xúc.

“Giờ chia tay đã đến, bạn ơi! Mới đây thôi ta cùng với nhau.

Tay trong tay vai sát vai, ta vui đùa…

Này bạn thân ơi, giờ này chia tay và xin nhớ

Trong tim ta luôn khắc ghi bao kỉ niệm.

Dù thời gian trôi, dù nhiều ngăn cách và xin nhớ nhau từ đây”.

          Những lời hát, giai điệu của bài hát “Tạm biệt” như thay lời muốn nói của cô trò chúng ta, đã được cất lên đầy cảm xúc trong lễ chia tay. Dù các con phải xa các cô nhưng chúng ta sẽ luôn nhớ về nhau dù có ở nơi đâu các con nhé!

Các con cùng đứng trên sân khấu, nắm chặt tay nhau hát bài "Tạm biệt"

Bố mẹ và gia đình đã rất xúc động khi chứng kiến những phút giây này của các con

Cảm ơn các con vì đã đến bên cô, đã luôn ở bên cô, đồng hành cùng các cô trong suốt 4 năm qua. Các con biết không, chỉ còn 1 buổi học nữa thôi chúng ta sẽ phải xa nhau, dù các con không ở trong vòng tay của các cô nữa những các cô vẫn luôn dõi theo từng bước đi của các con và hãy báo cho các cô những thành tích mà các con đạt được ở trường mới nhé. Các cô sẽ nhớ các con rất nhiều. Cô xin gửi tới các bậc phụ huynh lời cảm ơn sâu sắc nhất, cảm ơn sự tin yêu mà bố mẹ đã dành cho các cô khi quyết định gửi gắm những thiên thần nhỏ này cho các cô. Xin gửi đến các con ngàn lời yêu thương, Chúc các con luôn chăm ngoan, học giỏi và mãi nhớ về ngôi trường đầu tiên – Trường Mầm non thực hành Đại học Vinh. 

Bài: Trần Thị Thanh Xuân

Ảnh: Nhiều nguồn